Đây cũng là tên tác phẩm Skin in the game của 1 tác gia đã từng là 1 trader Nassim Nicholas Taleb – một nhà triết gia Ngọ yêu thích.
Ngọ thực sự thích ứng dụng điều này trong cuộc sống và đầu tư. Bởi thế giới này vốn dĩ bất định và mơ hồ – đồng thời chứa đựng đầy rẫy cơ hội ẩn chờ ta khai phá.
Phải da thịt chứ đừng là chót lưỡi đầu môi
Một trong những ván cược mà để đơn giản hóa Ngọ hay xài là tính da thịt trong cuộc chơi. Nó thể hiện góc nhìn của người trong cuộc, có sự liên đới trách nhiệm.
Nó dựa theo 1 câu nói: Đừng tin những gì người ta nói, hãy nhìn những gì người ta làm.
Người bán rau thì phải sẵn sàng ăn rau mình bán. Những người làm tài chính (thầy giáo, môi giới…) sẵn sàng bỏ 1 lượng tiền lớn mua chứng khoán, nhất là khi khuyến nghị.
Và những nhà lãnh đạo công ty cũng cần nắm 1 lượng lớn cổ phiếu công ty mình quản lý ấy. Bởi họ sai họ chịu trách nhiệm.
Tiền bạc cũng là 1 dạng da thịt trong cuộc chơi. Chúng ta hay nói là đặt mình vào người khác, tuy nhiên chắc chắn rất là khó – đa phần sẽ hoạt động vì lợi ích của bản thân (vật chất, hoặc tinh thần).
Nhiều người sẽ nói: phải biết yêu thương người yếu thế. Nhưng khi đề cập đến tiền ủng hộ người yếu thế thì im luôn.
Người thì nói anh ơi mua cổ phiếu ABC đi, nhưng khi hỏi anh có mua không thì họ không mua. Thế là không có tính da thịt trong cuộc chơi.
Ngọ thích đặt cược – 2 vấn đề 2 người không đồng ý – thì có thể đánh cược. Tranh cãi chay, Ngọ thấy không ổn. Bởi chúng ta thích nói chuyện phiếm, những câu chuyện không ảnh hưởng đến ta. Chứ nếu đánh cược thì chắc chắn người ta sẽ suy nghĩ thấu đáo hơn.
Chúng ta hay nói chuyện mà ta chưa từng trải qua, hoặc ta không có liên đới hơn là câu chuyện bản thân. Chúng ta rất dễ sinh ra tính không có da thịt trong trò chơi.
Những người không có tiền, mà cứ nói về tư duy kiếm tiền ở dạng chỉ dẫn thật là khó chịu. Bạn chơi cờ giỏi, bạn có thể dạy cờ, bạn nấu ăn giỏi, bạn dạy nấu ăn… bạn chơi chứng khoán lãi bền vững, bạn có thể dạy chứng khoán.
Tài chính: tài là chính hay lầy là chính?
Ở góc độ nào đó, ta có thể cảm ơn những người dấn thân, đó là người làm kinh doanh, người thực hiện. Bởi họ có tính dấn thân. Nhưng chúng ta cũng cẩn thận với những người tư vấn, cố vấn, thầy giáo… Ngọ là 1 người dạy học, Ngọ sẵn sàng “chê” cùng ngành nghề với mình ấy.
Có 1 nghiên cứu nhỏ của Dan Ariely:
½ những chuyên gia tài chính cá nhân lại không quản lý tài chính của mình.
Đó là bạn hiểu thực tế và lý thuyết rồi ấy.
Rất may, Ngọ là người thực hành nghiêm túc, từ việc tiết kiệm, ghi chép chi tiêu, và đủ tiền nghỉ hưu từ tuổi 31.
Thực tế trong nghề tài chính, Ngọ thấy 1 tỷ lệ lớn người làm tài chính đầu tư thua lỗ. Vậy theo bạn, họ không làm được, thì có giúp bạn được không?
Đi bất cứ đâu, trong một môi trường không đoán chắc, Ngọ sẽ đánh cược về tính da thịt trong cuộc chơi. Ngọ quan sát giữa nói và làm. Và may mắn bây giờ, Ngọ đỡ phải nhức đầu vì những ván cược trong cuộc chơi của mình.
Trong tài chính, hãy cẩn thận với ai đó nói: “tiền không quan trọng”!
Câu này nên được hiểu là: Tôi muốn 1 tô bún nhiều thịt, rau phải chuẩn Vietgap, được nấu tại khách sạn 5 sao – và tô này giá chỉ được 10 nghìn đồng thôi.
Không có da thịt trong trò chơi, con người dễ dàng trở thành kẻ giáo điều.
Có tính da thịt cuộc chơi, bản thân người đó phải gắn mình vào sự việc – nếu sự việc xấu đi, thì họ cũng sẽ tan theo. Do đó, chúng ta sẽ bớt trường hợp mồm nói, miệng kêu mà thay vào đó là hành động.
Và khi đó chứng khoán thành đấu trường tài chính với tài là chính. Chứ không phải dành cho người chém gió kiếm tiền với chiêu lầy là chính, không liêm sỉ.
Cùng hội cùng thuyền, ăn cùng mâm
Trong đầu tư, khi bạn đặt cược vào da thịt trong cuộc chơi, bạn dễ dàng kê cao gối ngủ hơn. Một hành động hơn vạn lời giải thích. Chúng ta xem xét 1 số câu phát ngôn nhé.
“Tôi không thể hứa kết quả với các đối tác. Những gì tôi có thể làm và hứa là: vợ, con tôi và tôi sẽ đầu tư gần như toàn bộ giá trị ròng của chúng tôi với tư cách đối tác.” Lá thư năm 1962 của Warren Buffett
“Bạn sẽ không chọn dùng bữa tại một nhà hàng mà đầu bếp luôn ăn ở nơi khác. Bạn không nên hài lòng với một người quản lý tiền không ăn món mình nấu.” Seth Klarman
“Điều quan trọng đối với tôi là khách hàng và các nhà quản lý của của Giverny đều ở trên cùng một con thuyền .” Francois Rochon
“Hãy yên tâm rằng tôi ăn món mình nấu. Phần lớn tài sản ròng của tôi, ngoài một khoản nhỏ cho sinh hoạt phí, đều nằm trong quỹ.” Michael Burry
Đừng nghe tiếng, đừng lên tiếng. Chỉ nhìn vào hành động thôi.