[Phượt] Ngọ đã “du học” ở Thái Lan 25 ngày như thế nào?

“Đây là một người phụ nữ – không biết tiếng Anh – nhưng biết nói mọi thứ tiếng trên thế giới thông qua google dịch.”

Đó là lời nhận xét Ngọ cảm giác thích thú và tò mò của vị khách nước ngoài về homestay của người Thái, và được chấm tầm 9.0/10 điểm ở trên Booking.com. Ngọ cũng đã ngủ ở đây 2 đêm cùng những câu chuyện thú vị của cô chủ đã làm giáo viên, và nghỉ hưu 9 năm.

Những câu chuyện đời rất bình thường – và đôi khi có 1 chút bất đồng nhỏ ngôn ngữ – nhưng chẳng sao cả. Vì tất cả đều qua google dịch! Nhưng đó mới là sự thu hút, dù homestay của cô chủ yếu là người Tây.

Co chu homestay Thai Lan
Cô chủ homestay (bên trái) ở Ayutthaya

Nhiều thứ trên đời này, nghe có vẻ nghịch lý… nhưng hoàn toàn hợp lý. Và giúp ta có niềm tin. Không biết tiếng Anh vẫn có thể mở một homestay cho Tây ở và được đánh giá cao.

Một người 69 tuổi – Ngọ nghĩ vậy, vì cô chia sẻ ở Thái Lan cả 2 giới đều nghỉ hưu ở tuổi 60, và cô nghỉ hưu được 9 năm.

Tuổi tác chẳng thành vấn đề, ngôn ngữ cũng không thành vấn đề – điều qua trọng nhất là DÁM LÀM và học hỏi. Nếu bây giờ chúng ta ở độ tuổi 20, 30, 40, 50… tất cả cũng chẳng có gì là quá trở ngại cả.

Hồi xưa, Ngọ có một nỗi sợ là sợ nghèo. Và nó thúc đẩy Ngọ làm việc, nhưng khi đạt đến một mức độ nào đó, Ngọ bắt đầu sống chậm lại – kiểu vừa làm vừa chơi vừa học.

Xe o Bangkok
Một góc đường phố ở Bangkok

Khi càng đọc sách về khoa học, Ngọ bắt đầu nghĩ hơn 1/2 số lời nói của các diễn thuyết là vận dụng kỹ năng diễn thuyết hơn là thế giới thực – gọi là hiệu ứng Tiến sĩ FOX – bởi sự giáo điều đến ghê tởm: dám làm và ước mơ lớn lao.

Banner-11-2023-Uy-thac-dau-tu-tu-van-chung-khoan

Ngọ vừa khuyến khích sự dám làm – bây giờ lại bảo dám làm là nửa của sự giáo điều ư? Mâu thuẫn không. Cái này sẽ bàn ở dưới.

Chúng ta đều biết hút thuốc lá có hại cho sức khỏe, nhưng nhiều người vẫn cứ hút thôi. Chúng ta vẫn biết tập thể dục là tốt, nhưng vẫn nằm ỳ mà lướt facebook, đọc tin tức lảm nhảm thôi. Chúng ta đều biết đọc sách, hoặc học là tốt – nhưng vẫn ra ngoài quán xá nạp đường quá mức vào cơ thể… Hàng trăm, hàng tỷ thứ như thế.

Chúng ta đều muốn giàu, muốn có nhiều tiền – đa phần ta vẫn vì nó mà cày 8h/ngày, 5 ngày/tuần – đó là lý thuyết. Thực tế ta phải làm nhiều thời gian hơn đáng kể! Nhưng vẫn không thoát khỏi vất vả vì đồng tiền.

Ngọ là một con người vẫn rất nhiều nhược điểm. Điều quan trọng là nâng điểm số trung bình của mình lên để tăng chất lượng cuộc sống, giống như triết lý thời học trò. Nếu bạn có Văn 5 điểm, Toán 10 – trung bình là 7,5 đó cũng là một điểm trung bình đáng khích lệ. (Trừ thời lạm phát điểm, mọi học trò đều là học sinh giỏi). Ngọ không phải quá đau lòng về điểm 5, mà làm tìm cách để nâng điểm 7,5 lên thành 7.7 điểm!

Vì không phải hoàn hảo, nên Ngọ mới học. Và Ngọ xác định lấy việc học là lợi thế cạnh tranh của Ngọ trong cuộc sống.

“Thứ nhất hậu duệ, thứ nhì quan hệ, thứ ba tiền tệ….” – Nếu một khi ta khó khăn, ta lại lấy 3 vế đầu ra để biện hộ – thì ta khó mà phát triển. Hầu hết người người dân đều không có 3 thứ trên, nhưng có 1 thứ ta quyết định:  Thứ 4 là trí tuệ.

Điều gì khiến Ngọ thích “du học” kiểu này – bởi Ngọ tin bản chất chúng ta kể cả Ngọ là lười biếng, và lười học – dù Ngọ đọc vài chục cuốn sách mỗi năm.

Một trong những nguyên tắc Ngọ thích là nghịch đảo các vấn đề: “Nghịch đảo, nghịch đảo luôn luôn nghịch đảo”.

Buffett từng chia sẻ: “Nguyên lý số 1 là không để mất tiền, Nguyên lý số 2 là không quên nguyên lý số 1”. Mở rộng hơn, thay vì hỏi Làm thế nào để giàu – ta sẽ hỏi điều gì khiến 1 người nghèo đi. Làm thế nào để chăm học, thì ta đặt ra câu hỏi điều gì ngăn ta lười học?

Nha ve sinh trong trung tam thuong mai
Một nhà vệ sinh ở trung tâm thương mại Bangkok

Đi một ngày đàng học 1 sàng khôn! Bởi khi bạn đi xa, bạn sẽ gặp những tình huống bất chợt kể cả thú vị, hoặc khó chịu. Đó là điều ta vô tình học được.

Khi đó, dù bạn không muốn học bạn cũng phải học. Và học càng nhiều, bạn sẽ càng khôn ra, mà càng khôn ra ta càng kiếm nhiều tiền.

Quay lại câu chuyện người phụ nữ không biết tiếng Anh ở trên, nếu bạn chỉ nghe Ngọ kể – bạn khó mà thấu hiểu được bằng Ngọ, bởi Ngọ là trải nghiệm. Ngọ là học trực tiếp, còn bạn là học gián tiếp qua Ngọ.

Khi Ngọ gõ dòng này – Ngọ đã dành 18 tháng liên tục đi du lịch (dù đôi lần ghé nhà, nhưng tâm thế vẫn cứ là du lịch) và đi khắp nước Việt Nam, và thâm niên đi phượt 7 năm. Ngọ gõ dòng này, khi đang ở Bắc Ninh.

Không chỉ ở riêng Ngọ, nếu ai đã từng đến Thái Lan, bạn cũng sẽ thấy Thái Lan làm du lịch quá tuyệt so với Việt Nam. Ngọ cũng ở Thái Lan 25 ngày liên tục, và đi nhiều nơi Việt Nam – nên Ngọ tin đa phần mọi người sẽ nhận xét như vậy.

Sự thân thiện, mến khách, lịch sự, hỗ trợ du khách… giống như cả nước làm du lịch vậy. [Có thể ai đó xui gặp thế này thế nọ, thì sẽ khó mà có cảm giác tích cực] – Nhưng Ngọ tin trên bình diện chung sẽ là như vậy. Thay vì cứ so sánh rồi chê bai, Ngọ chỉ đặt ra 1 điều:  Ngọ thu hoạch và học được điều gì từ chuyến đi này? Cho chính bản thân Ngọ, chứ không phải ai khác.

Giống như ta học đại học, hầu hết các điều ta sẽ quên đi, trừ những đêm tuyệt vời bên cạnh người yêu, và vài kiến thức cốt lõi. Những thứ Ngọ học được, đôi khi không thể gõ hết bằng lời, mà còn là cảm nhận và sự lớn lên trong hành trình.

Quay trở lại câu từ dám làm – Ngọ nói dám làm và ước mơ lớn – là sự giáo điều. Bởi thực tế có 100 người thường nói lớn và mơ lớn. Khi Ngọ gõ dòng này trong quán cà phê, những tiếng ồn vẫn cứ vang vọng – thế là nói lớn còn gì.hihi. Khoảng cách 1 mét là đủ, liệu có cần nói cho cả quán nghe!

100 người như thế, sẽ được 1-2 người làm được, còn lại 98-99 người trở thành giáo điều. Ngọ có góc nhìn là dám làm và mơ nhỏ, nhưng có 1 dung lượng phía sau đủ lớn.

Chua bac o Chieng Mai
Chùa Bạc ở Chiang Mai (Chiềng Mai)

Một câu chuyện Ngọ thích thú bậc nhất, là chia sẻ của một doanh nhân. Lý do thành công của ông là gì? Câu trả lời là: xin việc chẳng ai nhận, nên tôi phải đi phát triển công việc riêng.

Ngọ vẫn nhớ chuyện đứa bạn Ngọ ngưỡng mộ cùng giảng đường đại học với Ngọ, rất may mắn – Ngọ có uống cà phê với bạn ấy tại Đà Lạt vào đầu năm nay. Bạn đi xin việc, và muốn nhận mức lương 7tr/tháng vì lý do như vậy mới đủ sống – bên kia không chấp nhận, thế là thành ông chủ 3 cái shop, 1 công ty sự kiện, 1 xây dựng và nhiều đất đai.

Còn bạn thì xin thực tập sinh không được nhận, dù khá giỏi, thế là làm kinh doanh, làm chủ 1 công ty riêng về sách.

Ngọ đồng cảm câu chuyện trên, vì bản thân Ngọ thấy xin 1 công việc thật khó khăn, thậm chí ngay cả bây giờ dù kỹ năng nhiều hơn.

Có thể bạn sẽ thấy điều ấy sai sai – nhưng cuộc đời lạ vậy ấy. Thực tâm mà nói: Bạn đang có công việc từ nhân viên ngân hàng, hay kế toán, kỹ sư … thì Ngọ cũng thấy ngưỡng mộ bạn vì điều này, dù đa số mọi người đều làm được, còn Ngọ thấy rất khó khăn. Nhưng Ngọ bù lại – đó là thu tiền từ sếp của rất nhiều nhân viên ấy. Nhiều khi nghĩ lại, Ngọ thấy làm tự do, hoặc làm chủ dễ hơn làm nhân viên – dễ người khó ta, khó người dễ ta – và Ngọ chọn việc dễ để làm.

Có một nguyên tắc Ngọ luôn để ý, và thấy thú vị: “Chuyện gì cũng có thể xảy ra”. Nhờ vào điều này, ta có thể học và khai thác giúp ta có được lợi thế cạnh tranh và phân khúc thị trường trong kinh doanh và cuộc sống.

Ngọ đi Phượt và đến Thái Lan – vì cũng tin rằng ở Thái Lan sẽ có chuyện gì đó xảy ra, để Ngọ học hỏi. Nó nhiều hơn rất nhiều những điều Ngọ chia sẻ ở đây.

Và cuối cùng – dành cho bạn thừa tự tin hoặc hơi tự ti – 1 câu nói Ngọ rất kết trong phim hoạt hình Naruto: “Tất cả mọi nhẫn thuật đều có điểm yếu” – Uchiha Itachi.

Và rộng ra hơn, “Tất cả mọi người đều có điểm yếu” – Và nếu bạn đôi khi tự ti (một số biểu hiện sợ sệt, sĩ diện…), thì luôn nhớ rằng mọi người đều có điểm yếu. Khi bạn quá tự tin thì cũng nhớ rằng:  Bạn cũng có điểm yếu, dù bạn là thánh thần gì đi nữa.

Đó là lý do ta cần phải học, và nên học trọn đời! Đi Thái 25 ngày, Ngọ xem đây là câu chuyện “du học” rất đời!

BANNER-KHOA-HOC-2023-GIF

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: Content is protected !!